Wednesday, August 24, 2011

PARAGUAY - MỘT DẤU LẶNG KHÁC TRONG CUỘC SỐNG TRUYỀN GIÁO

Một mai sau cơn đau!

Sau khóa học tiếng Guarani để bổ sung cho đời sống mục vụ từ trên núi trở về, tôi đã phải lao đầu vào công việc cho tháng truyền giáo và lên chương trình cho những tháng cuối năm 2008.
Phải thật sự nói rằng tháng 10, tháng Mân Côi, trong giáo xứ chúng tôi có nhiều việc để làm vì người dân ở đây cũng rất tôn sùng Đức Mẹ như dân Việt mình vậy. Các ngày thứ Năm trong tuần họ tổ chức lần chuỗi Mân Côi kết hợp cho việc cầu nguyện truyền giáo rất sốt sắng. Tôi luôn hiện diện với họ để lần chuỗi Mân Côi và ban phép lành trước khi kết thúc buổi cầu nguyện. Tôi cũng phải đến các giáo điểm truyền giáo trong các ngày bổn mạng giáo họ như Giáo họ Têrêsa Hài Đồng, Phan-xi-cô A-xi-di… để dâng lễ và chung vui với họ.
Vì quá đam mê vào công việc nên một vài ngày trước đó tôi đã cảm thấy trong người hơi khó chịu mà mình cứ chủ quan, đến khi tôi bị nóng sốt và phần đầu đau như búa bổ nên mới vội nhờ người đưa đến một trạm xá gần giáo xứ. Người ta đã vội vàng chuyền nước biển và tiêm thuốc cho tôi nhưng tôi không cảm thấy tốt hơn chút nào. Sau gần 3 ngày nằm ở trạm xá mà tình hình vẫn càng tội tệ hơn, vị bác sỹ ở trạm xá ấy đã viết thư chuyển viện tức khắc cho tôi và yêu cầu người thân của tôi đưa tôi đi ngay trong đêm kẻo muộn. Tôi bị mê mệt và được đưa đi ngay đêm hôm ấy lên bệnh viện thành phố cách xứ tôi hơn 6 tiếng xe. Tôi đã ngỡ mình chết vì trên chuyến xe tải nhỏ đưa tôi đi đêm ấy, máu đã ra rất nhiều từ chiếc bình Sirum mà người ta gắn trên tay tôi. Khi đến khu cấp cứu của bệnh viện, thân hình tôi mềm nhũng ra và sau đó người ta muốn làm gì thì làm để xét nghiệm thân thể tôi. Phải thật sự sám hối rằng lúc ấy tôi chẳng còn nhớ đến Chúa, Mẹ hay thần thánh gì nữa mà chỉ nghĩ đến cái chết.
Những ngày nằm ở bệnh viện là thời gian cực kỳ đau khổ đối với tôi. Tôi chẳng biết mình bị bệnh gì mà người ta lại xét nghiệm đủ thứ và chụp toàn bộ vùng đầu của tôi bằng máy chụp điện sóng. Tôi nghe mù mờ rằng Paraguay hiện đang có một bệnh dịch nào đó nên người ta cố tìm ra con vi-rút có nằm ở trong cơ thể tôi không. Vừa đau thể xác, vừa bị ám ảnh bởi căn bệnh mới lạ, tôi bỗng rùng mình và sợ chết. Cái cảm giác sợ chết ghê gớm thật. Giả như mình đang đi đường rồi bị tai nạn và chết thình lình thì không có gì phải sợ. Đằng này mình đang khỏe mạnh, rồi bỗng dưng bị đau và mình sẽ biết mình chết dần, chết mòn thì đáng sợ làm sao. Vừa nghĩ đến cái chết thì cơn nóng lạnh và chứng đau đầu lại hành hạ tôi. Chưa thấy cơn đau nào dữ dội và dai dẵng như cơn đau lần này xảy đến với tôi.
Cũng thật an ủi cho tôi trong những ngày nằm bệnh. Các giáo dân của tôi đạo đức và hăng say cầu nguyện nhiều hơn cho tôi. Những người thân ở xa điện thọai hỏi thăm và động viên tôi dù bác sỹ hạn chế không cho tôi nói chuyện nhiều qua điện thoại. Cha bề trên và các anh em cùng Dòng thường xuyên thăm viếng và nâng đỡ tôi nên tôi thấy phấn khởi lắm lắm. Hai anh em linh mục đồng hương khi biết tin tôi lâm bệnh nặng đã sắp xếp thời giờ đến túc tực bên tôi như người anh em ruột thịt dù các anh ở rất xa. Thật quá cảm động và mang ơn các anh em dường nào. Chúa đã ban cho mình nhiều hơn mình nghĩ dù mình sống ở đây là đất lạ quê người.
Sau cơn đau chí tử ấy tôi mới thấy được tình thương của các anh em đồng đạo và những người giáo dân mà mình gắn bó làm việc. Nếu mình biết đối xử chân tình và hết lòng vì họ thì họ cũng sẽ hết lòng vì mình. Và tôi cũng nghiệm một điều là khi mình sống ở xứ lạ quê người mình nên để ý đến chuyện ăn uống một tý vì nếu mình cứ ỷ vào sức trẻ và ăn uống bất kể thứ gì thì rất dễ bị ngã gục.
Một dấu lặng nữa được viết lên trong cuộc sống của tôi ở vùng truyền giáo này để tôi biết nghĩ thêm về đời sống của các bệnh nhân mà chính tôi đã kinh qua. Tôi còn nhớ khi nghe một cuốn album ca nhạc của Khánh Ly, cô ca sĩ nổi tiếng này đã phỏng vấn cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn một câu rất ngắn gọn rằng trong cuộc sống cái gì là quí nhất. Cố nhạc sĩ họ Trịnh đã trả lời rằng cái quí nhất trên đời chính là ở tấm lòng. Đúng vậy, sống trên đời cần phải có một tấm lòng để một mai khi mình không còn trên đời này nữa người đời vẫn còn nhớ đến mình qua tấm lòng thành.

Kỷ niệm ngày chịu chức

Hôm nay là ngày cuối tháng 10, kỷ niệm ngày 6 anh em cùng lớp và tôi lãnh nhận chức linh mục. Hồi tưởng lại những kỷ niệm đời tu giúp tôi nhận ra ý Chúa luôn từng bước hướng dẫn tôi trên bước đường theo Ngài.
Từ năm 1988, tôi đã bắt đầu theo đuổi ơn gọi như là một ứng sinh của giáo phận dù lúc ấy chuyện tu trì là vô cùng khó. Tôi đã tham gia dạy giáo lý, tham gia các sinh họat của giáo xứ và đợi ngày được gia nhập chủng viện, nhưng chuyện đó thật viễn vông.
Mãi đến năm 1992, tôi đã chính thức xin gia nhập Dòng Thánh Giuse Nha Trang (sau này là Dòng Ngôi Lời-Giuse) mặc dù Đức Giám Mục và cha xứ của tôi lúc ấy muốn tôi chờ đợi thêm một thời gian nữa khi chủng viện được mở lại. Tôi vì quá hăng hái đi tu nên đã bất tuân rồi khăn quả mướp lên đường đi Nha Trang và trở thành chú chủng sinh chui cùng với 27 anh em cùng lớp. Chính ở nơi đây, dù trong điều kiện rất khó khăn nhưng chúng tôi vẫn được học âm nhạc, giáo lý, Kinh Thánh, ngoại ngữ… do các tu sĩ trong Dòng hướng dẫn. Chúng tôi phải làm việc hàng ngày để giúp đỡ nhà Dòng và cải thiện cuộc sống nữa. Và có nhiều đêm khi nghe tiếng chó sủa, chúng tôi phải ôm mềm chiếu chạy trốn sang nhà hàng xóm vì là những chủng sinh chui không đăng ký.
Những năm tháng đại học rồi tu học trôi qua và thời gian cũng là thước đo cho cuộc sống mỗi người. Chúng tôi lần lượt bước vào Thỉnh Viện, Tập Viện rồi Khấn Dòng. Nhiều anh em cùng lớp lần lượt nói lời chia tay để trở về cuộc sống gia đình. 8 anh em còn lại tiếp tục thực tập đời tu ở các giáo xứ và mài dùi kinh sử ở các học viện Triết-Thần tại Sài Gòn. 1 anh em trong số đó đã chọn ơn gọi Tu Huynh trong khi 7 anh còn lại chọn ơn gọi làm linh mục.
Rồi ngày mong đợi đã đến. Lần đầu tiên trong Dòng, 7 anh em chúng tôi (một con số kỷ lục trong Dòng từ xưa đến giờ) gởi đơn xin chịu chức linh mục và chờ đợi. Các sĩ quan cảnh sát phòng PA 38 của tỉnh phỏng vấn từng anh em. Nghĩ lại thấy cũng vui vui vì khi đầu vào là tu chui còn đầu ra lại được phỏng vấn. Tôi có anh bạn cùng lớp đại học là ứng sinh đại chủng viện bị phỏng vấn ở đầu vào 2 lần và đều bị rớt bởi vì anh ta rất đạo mạo có vẻ rất giống thầy tu nên người ta hông thích ! Mãi đến lần thứ 3 mới được chấp thuận và giờ cũng đã là linh mục. Anh em chúng tôi ai nấy cũng đều hồi hộp giống như phỏng vấn đi Mỹ vậy. Không hồi hộp sao được vì lớp trước chúng tôi có 3 thầy lớn tuổi đệ đơn chịu chức vậy mà chỉ đậu 2, rớt 1. Không hồi hộp sao được khi 7 anh em đã sống gắn bó với nhau ngần ấy năm trời mà lỡ có anh nào bị rớt lại chắc là buồn lắm. Hình như Chúa cũng hiểu được cái ưu tư của chúng tôi nên cuối cùng 7 anh em chúng tôi đều được toại nguyện. Các cha, các thầy lớn tuổi trong Dòng thường thì thầm bảo nhau rằng lớp chúng tôi khá đều và nhiều tài năng, không biết sau này có đem lại được gì cho nhà Dòng và Giáo hội hay không.
Thế là sau ngày chịu chức, 7 anh em lại chuẩn bị hành trang lên đường cho sứ vụ mới : 2 anh có bài sai đi Paraguay, 1 anh đi Papua New Guinea, 1 anh đi xứ sở kim chi Hàn Quốc, 1 anh đi học Kinh Thánh ở Rôma và 2 anh trụ lại tại Việt Nam để làm đào tạo.
Nhìn lại các tấm hình xưa thỉnh thoảng phải phì cười vì thấy ngô ngố làm sao. Thời gian trôi đi nhanh quá và tôi cảm thấy mình mỗi ngày một già đi. Thời gian làm việc truyền giáo ở Paraguay giúp cho tôi mở rộng thêm tầm nhìn non nớt của mình.
Hôm nay tôi đã cử hành một thánh lễ an táng và dâng lễ tại một giáo điểm truyền giáo khác để rửa tội cho 28 dự tòng nhân ngày chịu chức của mình. Tính ra tôi cũng có tý công để khoe với anh em cùng lớp khi chỉ trong một thời gian ngắn năm làm việc truyền giáo mà đã hợp nhất được nhiều gia đình rối rắm, và rửa tội gần 600 người lớn nhỏ. Công đó chẳng phải do mình mà do chức linh mục của Chúa ban tặng cho mình.
Viết vài hàng tâm sự nhân dịp kỷ niệm chịu chức mà trong người vẫn còn thấy yếu sức do cơn đau vừa qua.
Lạy Chúa, tạ ơn Chúa đã cho con trở thành linh mục của Chúa. Xin Chúa tiếp tục gìn giữ, đồng hành và nâng đỡ con và anh em con trong đời sống linh mục để chúng con trở nên nhân chứng của Chúa trên trần gian này. Xin Chúa cũng ban nhiều ơn lành cho các ân nhân, thân nhân, bằng hữu và gia đình chúng con. Amen.

Paraguay 31/10/2008,
Kỷ niệm ngày chịu chức LM

No comments:

Post a Comment