Saturday, November 24, 2012

MỘT LỄ TẠ ƠN KHÔNG CÒN MẸ


         Hôm nay ở các nước Bắc Mỹ, người ta mừng lễThanksgiving- lễ Tạ Ơn. Lễ Tạ Ơn thường rơi vào thứ Năm tuần thứ 4 của tháng 11 mà người Công giáo chúng ta dành riêng để tưởng nhớ và cầu nguyện cho những người đã khuất. Bởi vì biết ơn là dấu chỉ làm người. Không những thế, biết ơn còn là cách đáp trả tình yêu của Thiên Chúa ban cho mọi người chúng ta. Ngoài Thiên Chúa là Đấng tác tạo mọi loài để chúng ta biết ơn, chúng ta còn mang ơn của nhiều người người khác, trong đó có các bậc sinh thành của chúng ta, những người đã giúp đỡ chúng ta bằng cách này hay cách khác để chúng ta có thể sống tốt thân phận làm người.

Cũng trong những ngày này, Giáo phận truyền giáo Kontum, Việt Nam tổ chức đón tiếp vị Đại diện không thường trú của Đức Thánh Cha Bênêđitô tại Việt Nam- Đức Tổng giám mục Léopoldo Girelli người Ý. Có lẽ duy nhất tại Việt Nam, người giáo dân Việt Nam có những nghi thức đón tiếp trọng thị và hoành tráng các vị quốc khách đến từ Tòa Thánh như là một dấu chỉ biết ơn và hiệp thông trọn vẹn với Đức Thánh Cha vì từ rất nhiều năm qua Giáo Hội Việt Nam đã chưa có một vị Sứ Thần Tòa Thánh chính thức nào. Bởi thế, mọi tín hữu Kinh, Thượng từ bé đến lớn khi hay tin vị khách quý sẽ đến thăm các giáo điểm của mình, họ đã bỏ hết công ăn việc làm để đến cho gặp cho bằng được. Chúng tôi đã quan sát thấy họ đến từ rất sớm để chuẩn bị tất cả các nghi thức. Các cha xứ ở các giáo điểm truyền giáo xa xôi cũng chuẩn bị rất kỹ càng khâu đón tiếp để có thể làm vui lòng vị khách quý đến từ xa. Nếu đem so sánh với vùng truyền giáo nơi chúng tôi đang phục vụ, có lẽ chúng tôi phải học hỏi nhiều. Tuy nhiên, vùng truyền giáo của chúng tôi thì vị Sứ Thần có thể đến bất cứ lúc nào ngài muốn mà không cần phải xin phép tắt hay thông dịch. Chúng tôi chỉ cần điện thoại và hẹn ngày giờ để ngài đến thì ngài sẽ đến. Qua đó, chúng ta có thể nhận ra rằng về khách quan chúng ta đang còn thiếu một cái gì đó nên người dân vẫn còn khao khát.                   Cũng trong ngày lễ Thanksgiving hôm nay, chúng tôi muốn dâng lên lời cảm tạ tri ân trước hết với Thiên Chúa vừa là Người Cha Nhân Lành vừa là người Mẹ tuyệt vời đã luôn sánh bước với chúng tôi trong mọi nẻo đường của cuộc sống, nhất là đời sống truyền giáo nơi đất khách quê người từ nhiều năm qua. Chúng tôi cũng muốn tri ân với người Mẹ của chúng tôi vừa mới nằm xuống cách đây hơn một tuần, để những ai còn Mẹ hãy biết quan tâm và yêu thương Mẹ của mình.
            Trong cuộc đời tại thế này, cái ngày buồn tủi nhất là ngày ta mất mẹ. Trong số những kỳ công Thiên Chúa tạo dựng trên thế gian này thì "Mẹ" là tác phẩm tuyệt vời nhất. Mẹ sinh ra ta, nuôi ta khôn lớn. Ta mạnh khỏe, mẹ vui mừng. Ta đau ốm bệnh tật, mẹ tất tả ngược xuôi tìm thầy, tìm thuốc. Ta lớn khôn, mẹ hạnh phúc. Ta công thành danh toại, mẹ vui mừng mãn nguyện. Mỗi khi ta đi xa, mẹ đêm ngày trong ngóng. Mỗi khi ta trở về, mẹ lo lắng mừng miếng cơm, giấc ngủ. Dù khôn lớn, dù đi tới phương trời xa xăm nào thì ta vẫn nhớ tới mẹ. Tình thương mẹ theo ta suốt cuộc đời. Khi vui ta nhớ mẹ cho niềm vui ta trọn vẹn, lúc buồn ta nhớ mẹ để mẹ thêm sức cho ta. Mong ước của ta là nhìn thấy mẹ trăm tuổi. Ấy vậy mà Mẹ đã bỏ ta ra đi….“Cậu 9 ơi, Má mất rồi!!!!!” Chúng tôi vừa nghe điện thoại của người chị từ quê nhà báo tin sự ra đi đột ngột của Má khiến tôi sững sờ như rớt từ tầng lầu xuống vì quá bất ngờ. Khi định thần lại, chúng tôi vội liên lạc với những người có trách nhiệm để sắp xếp hành trình về quê hương thọ tang người mẹ yêu dấu.Cuộc hành trình về quê hương lần này không được định trước nên khá khó khăn vì rơi vào ngày cuối tuần. Tại Paraguay chúng tôi đã xoay sở mọi cách nhưng không tài nào tìm được vé. Cũng may là người anh kết nghĩa đang làm công ty lữ hành bên Na-uy dù là ngày Chúa Nhật nhưng đã vào văn phòng để đăng ký vé cho chúng tôi để kịp trở về sớm với gia đình.Trên chuyến bay từ Paraguay về đến phi trường Tân Sơn Nhất-Sàigòn, chúng tôi phải quá cảnh qua Brazil, Thổ Nhỉ Kỳ rồi Thái Lan, tổng số giờ bay là 30 tiếng cộng thêm 20 tiếng phải chờ đợi nữa khiến chúng tôi mệt lã người. Những lúc ngồi trên máy bay và lúc chờ đợi tại các phi trường thì trong tâm trí chúng tôi lại quay về quá khứ với những thước phim quay chậm về những kỷ niệm mà từ ngày chúng tôi bắt đầu có trí khôn về hình ảnh của Mẹ. Không biết bao lần chúng tôi đã thổn thức và khóc một mình dù chúng tôi là một người khá bình tĩnh và cứng rắn trước những chuyện xảy đến.Khi đặt chân đến Phi trường Tân Sơn Nhất, Sài Gòn thì trời bắt đầu nhá nhem. Chúng tôi vội đón một chiếc Taxi để chở đến một Cộng Đoàn của Nhà Dòng trước sự ngỡ ngàng của Quý Cha và Quý Thầy ở đó vì chúng tôi không báo trước là ngày nào đến. Chúng tôi phải đợi một đên nữa ở Sài Gòn trước khi đón máy bay và sau đó đi xe đò để về đến Kotum vào buổi chiều ngày hôm sau .Vừa bước vào nhà để chào người Mẹ thân yêu được quàng trong quan tài mấy ngày để chờ đứa con xa nhà, chúng tôi đã vuốt mắt Mẹ vì lúc đó mắt Mẹ đang còn mở như luyến tiếc một điều gì! Khi tay tôi vừa vuốt thì mắt Mẹ liền nhắm lại và những giọt nước mắt của Mẹ lại trào ra khiến chúng tôi không tài nào cầm được nước mắt. Qua đó chúng ta cũng biết rằng chết chưa phải là hết nhưng như thánh Phao-lô đã từng nói, chết là một giai đoạn để bước vào sự sống mới.
          Trong thánh lễ an táng của Má với sự hiện diện đông đảo các linh mục, Nam Nữ tu sĩ, các anh em trong Dòng đến từ nhiều nơi cùng bà con láng giềng, chúng tôi đã thổn thức với Má: “Má ơi, hôm nay là thánh lễ cuối cùng của Má tại Giáo xứ Phương Nghĩa thân yêu này. Mới cách đây mấy tuần Má có hỏi con là khi nào con về thăm Má. Con có trả lời với Má là Tết này con sẽ về thì Má rất mừng nhưng lại hỏi sau lâu vậy! Con trả lời với Má là vì công việc của con chưa sắp xếp xong nên con chưa về ngay được. Má còn căn dặn con là nếu Chúa gọi Má thì con nhớ về dâng lễ an táng cho Má nhen. Con trả lời là Má yên tâm đi con sẽ về. Không ngờ điều Má nói đã trở thành sự thật. Má ra đi quá đột ngột khiến chúng con đau buồn vô cùng. Người ta thường nói: “Còn cha, còn mẹ thì hơn; Không cha, mất mẹ như đờn đứt dây. Đờn đứt dây còn dây nối lại; cha mẹ mất rồi con phải mồ côi”. Con đã mồ côi thật rồi. Tiếng đàn trong tâm hồn con giờ đây đang lỗi nhịp, đang rối tung vì sự ra đi của Má. Ơn gọi linh mục cua con xuất phát phần lớn từ Má dù Má là một tân tòng. Má đã cho con cuộc sống, cho con đức tin, cho con tất cả. Con biết Má rất đau buồn khi con ra đi truyền giáo ở một nơi xa xôi một thân một mình, nhưng vì yêu thương con nên Má đã phó thác mọi sự cho Chúa và chấp nhận tất cả những nghịch cảnh này.Má ơi, hôm nay con về đây với Má để chu toàn lời hứa với Má và cũng để vĩnh biệt Má. Xin Má tha lỗi cho chúng con vì những lần chúng con xúc phạm đến Má. Xin Má cầu nguyện và phù hộ cho chúng con để anh chị em chúng con được hiệp nhất với nhau. Xin Má phù hộ cho Ba trong những ngày cuối đời sống lẻ loi một mình không có Má. Phần chúng con sẽ cố gắng sống hiệp nhất với nhau để lời ước nguyện của Má trở thành sự thật. Má hãy yên tâm ra đi. Xin Chúa sớm đưa Má về đến Vương Quốc vĩnh cữu của Người. Vĩnh biệt Má thân yêu của chúng con”.

         Con kính dâng Má lời tạ ơn nhân ngày lễ Thanksgiving vì Má đã sinh ra con làm người và làm con Chúa. Cũng xin tri ân tất cả những ai đã phúng viếng, cầu nguyện và nâng đỡ gia đình chúng con trong những ngày đau buồn vừa qua. Xin Chúa ban ơn cho tất cả. Happy Thanksgiving!

Lm. Antôn Trần Xuân Sang, SVD.

Việt Nam, Thanksgiving 22/11/ 2012