Sau ngày mồng Một Tết dương lịch 2014,
chúng tôi chuẩn bị cho kỳ mục vụ Hè 2014.
Trong khi các quốc gia như vùng Bắc Mỹ và Việt
Nam năm nay thời tiết lạnh thấu xương và có những vùng tuyết đóng băng dày đặt
khiến nhiều người không thể đến sở làm hay đi du ngoạn như mọi năm, thì các
quốc gia vùng Nam Mỹ và Paraguay thời tiết lại nóng kinh khủng. Có những vùng
thời tiết nắng nóng đến nỗi đất nứt nẻ ra và nhiều nơi phải mua nước để dùng
trong sinh hoạt. Người ta bắt đầu cầu trời cho mưa xuống để chuẩn bị cho vụ
mùa.
Tháng Một cũng là cao điểm tháng Hè
của người dân Nam Mỹ nên người ta đã tranh thủ đi nghỉ Hè và thăm người thân.
Chính vì thế mà các hoạt động mục vụ ở giáo xứ thị thành đều ngưng lại vì các
linh mục chính xứ đều tranh thủ nghỉ Hè.
Năm nào cũng vậy, cứ sau
những ngày Tết dương lịch là chúng tôi có kỳ mục vụ Hè ở những giáo điểm truyền
giáo xa xôi mà lâu lâu mới có các linh mục đến giúp. Năm nay chúng tôi cùng với
10 em chủng sinh người Paraguay đang trong giai đoạn Triết đến các giáo điểm
miền núi thuộc vùng Đông Bắc của Paraguay có một cái tên Guaraní rất lãng mạng
“Yasy Cañy” (Trăng Khuyết).
Các em chủng sinh đã có gần 1 tháng
nghỉ Hè trước với gia đình từ đầu tháng 12 nên chúng tôi đã hẹn nhau tại địa
điểm mục vụ trong tháng 1 này để các em hiểu thêm về sứ vụ truyền giáo trước
khi trở thành những nhà truyền giáo thực thụ trong tương lai.
Từ Chủng Viện đến các giáo điểm truyền
giáo chúng tôi phải đi mất hơn 1 ngày hành trình vì đường vào các giáo đểm truyền
giáo ngoằn ngoèo, gập ghềnh rất xấu và bụi mịt mù khi các xe tải đi qua để vận
chuyển hàng hóa. Chính các em chủng sinh người Paraguay đã phải than thở sao mà xa
và đường xấu quá. Chúng tôi chỉ biết trấn an các em để các em vui vẻ tiếp tục
cuộc hành trình vì nếu không các em mà ngại khó không tiếp tục nữa thì kế hoạch
mục vụ năm nay coi như phá sản.
Khi chúng tôi đến nơi thì trời đã chập
tối. Chúng tôi đã chia nhau thành 5 nhóm mỗi nhóm 2 người và đến ở các nhà dân
trong những ngày này. Bản thân chúng tôi cũng tá túc tại nhà của ông trưởng
làng để cùng đồng hành với các em chủng sinh và người dân vùng truyền giáo.
Ngày mới bắt đầu. Chúng
tôi đã nói với các em chủng sinh rằng mình đến đây không phải là để ban phát vì
mình đâu có gì mà cho họ ngoài nụ cười, sự yêu thương và sự càm thông. Hãy đến
thăm các nhà dân và nói chuyện với họ bằng chính ngôn ngữ bản xứ là tiếng
Guaraní, hỏi han và thăm viếng họ như là những người thân và cùng nhau đọc một
kinh Lạy Cha, Kính Mừng và Sáng Danh là những kinh nguyện đơn sơ và thông dụng
nhất mà tất cả người Công giáo nào cũng thuộc lòng, rồi trước khi kết thúc hãy
đọc một đoạn Kinh Thánh với họ. Nhà nào nếu có người già và người bệnh thì báo
lại để chúng tôi cùng ông trưởng làng viếng thăm và làm các bí tích.
Có 10 giáo điểm truyền giáo trong vùng
này và mỗi giáo điểm đều có một nhà nguyện đơn sơ để mỗi Chúa Nhật người dân
đến họp nhau cầu nguyện. Thật tội nghiệp cho họ vì họ thiếu thốn đủ điều từ vật
chất đến tinh thần. Nhà cửa thì lẹp xẹp trống trước, trống sau và chỉ có một
phòng cho tất cả các sinh hoạt. Nhà vệ sinh không có mà họ chỉ đào một cái hố
và có một tấm ván bắt qua giống như thời sau năm 1975 ở Việt Nam tại các vùng
nông thôn. Nhà tắm lộ thiên và chỉ cần 1, 2 xô nước là đủ. Gà heo và các vật
nuôi sống chung và có thể vào nhà bất cứ lúc nào vì nhà rất thấp. Chúng tôi ở
chung với gia đình ông trưởng làng có hai con nhỏ và họ đã nhường chiếc giường
duy nhất cho tôi trong khi họ và 2 cháu nhỏ phải nằm dưới đất. Quả thực chúng
tôi rất ngại vì không đành nào để cả gia đình này vì mình mà nằm dưới đất nên đã hỏi mượn một chiếc võng để nằm ngủ dưới các bóng cây vì trong nhà
quá nóng mà không có quạt trần hay quạt đứng gì cả. Cũng may mà không có muỗi,
chỉ có ruồi vào ban ngày và ban đêm thì mấy con chim rừng ngủ trên cây thỉnh
thoảng cứ vô tư phóng uế xuống đất và có
lúc dính ngay vào người mình. Tuy họ khổ về vật chất nhưng chưa bao giờ chúng
tôi nghe họ than thở vì họ luôn có miếng ăn là hoa màu mà họ trồng như bắp, đâu
phộng, khoai mì… Triết lí sống của họ rất đơn giản là “ăn nhiều chứ ở bao
nhiêu” nên họ không quan tâm đến nhà cao, cửa rộng và phương tiện hiện đại.
Thấy vậy mà họ sướng và ít khổ tâm hơn chúng ta vì họ sống đơn giản và không
bon chen. Chỉ có những nơi rừng rú như thế này ở Paraguay mới thấy còn sót lại
những con người chân thật, dễ gần và đúng là những người mà Chúa Giê-su đã từng
nói trong bài giảng trên núi : “Phúc cho ai có tâm hồn nghèo khó vì Nước Trời
là của họ” (Xc Mt 5,3).
Về phương diện tinh thần
thì họ lại càng thiếu thốn nhiều hơn vì tuy là những người đã được rửa tội
nhưng rất nhiều người từ lâu rồi chưa bao giờ gặp được linh mục vì một năm chỉ
có một lần linh mục đến dâng lễ nhưng nếu trúng vào ngày họ bị bệnh hay trời
mưa thì khó mà ra khỏi nhà được. Một anh em linh mục phụ trách giáo xứ truyền
giáo này phải trông coi đến hơn 80 giáo họ nên không thể trách ngài được vì
đường xá quá xa xôi và ngài không chỉ lo về các bí tích mà còn lo quản trị
nhiều việc khác nữa tại Nhà Xứ.
Phần lớn Nhà Nguyện của các giáo điểm chỉ là
những cái chòi đơn sơ và bên trong có kê một cái bàn để đặt tượng thánh bổn
mạng của giáo điểm hay khi linh mục đến dâng thánh lễ. Nghĩ lại ở Việt Nam quê
mình nói là nghèo nhưng nhà thờ nào cũng thấy hoành tráng và thậm chí một số
linh mục khi được chuyển về xứ mới đã phá bỏ nhà thờ cũ để xây nhà thờ mới đẹp
hơn, khang trang hơn để được người đời gọi là nhà thờ mang tên mình. Khi dâng
lễ trong các nhà nguyện đơn sơ này, chúng tôi nhớ lại lời Kinh Thánh khi Chúa
Giê-su nói chuyện với người phụ
nữ Samari, Chúa Giê-su đã yêu cầu con người phải thờ phượng Thiên Chúa một cách
mới mẻ hơn, cao cấp hơn. Ngài nói: «Đã đến giờ các người sẽ thờ phượng Chúa
Cha, không phải trên núi này hay tại Giêrusalem (…) Giờ đã đến – và chính là
lúc này đây – những người thờ phượng đích thực sẽ thờ phượng Chúa Cha trong
thần khí và sự thật. (…) Thiên Chúa là thần khí, nên những kẻ thờ phượng Người
phải thờ phượng trong thần khí và sự thật» (Xc. Ga 4,22-24).
Các
em chủng sinh đi từng hai người một để thăm từng nhà như lời hướng dẫn của
chúng tôi trong khi chúng tôi thăm viếng những bệnh nhân và người già yếu và
mỗi ngày phải dâng 3 thánh lễ ở 3 giáo điểm khác nhau để người dân có dịp tham
dự thánh lễ. Trời nắng, nóng và khá mệt vì phải di chuyển nhiều và đường xá quá
xấu nhưng lại thấy vui vì mình làm được gì đó có ích. Chính các em chủng sinh
cũng cảm thấy thích thú khi người dân mở lòng và đón tiếp họ như những sứ giả
của Chúa và người dân đã ùn ùn kéo nhau tham dự thánh lễ. Cũng may mà tiếng Guaraní
của chúng tôi cũng không quá tệ và các em chủng sinh cũng giúp phần giảng giải
Lời Chúa nên người dân tham dự rất tích cực.
Có
một điều mà chúng tôi muốn chia sẻ nơi đây trong chuyến mục vụ truyền giáo mùa
hè này mà đến giờ mỗi khi nhớ lại chúng tôi vẫn còn nổi da gà. Số là trong lúc
chúng tôi đi thăm bệnh nhân với sự hướng dẫn của ông trưởng làng, chúng tôi có
vào một gia đình có mấy bà góa phụ và mấy cháu nhỏ. Khi vào chúng tôi hỏi ai là
bệnh nhân để chúng tôi Xức Dầu Thánh và trao Mình Thánh Chúa. Bà chủ nhà mới
gọi người em của bà đến. Nhìn bà em độ tuổi khoảng trên dưới 50 rất khỏe mạnh
nhưng chẳng thèm chào hỏi chúng tôi gì cả. Thông thường người dân quê ở
Paraguay khi gặp linh mục mà họ gọi là Pa’í (Ông trời con, theo tiếng Guaraní)
là họ chắp hai tay xin phép lành. Tuy nhiên, bà nhà quê này lại không thèm chào
hỏi chúng tôi mà lại còn nhìn chằm chằm như muốn nuốt chửng chúng tôi nữa. Hơi
bực mình một tí vì gặp phải bà cà chớn này và đang định chửi thầm mấy chú chủng
sinh là tại sao lại báo tin cho chúng tôi đi thăm một bà dở hơi không bệnh tật
cũng không già yếu. Tuy nhiên đã đến là phải thi hành nhiệm vụ nên chúng tôi
miễn cưỡng Xức Dầu và trao Mình Thánh Chúa cho bà này. Trước khi trao Mình
Thánh Chúa, chúng tôi mời gọi mọi người hiện diện đọc Kinh Lạy Cha và dâng mình
Thánh Chúa với lời nguyện : “Đây Chiên Thiên Chúa…” Khi mọi người xướng : “Lạy
Chúa, con chẳng đáng Chúa ngự vào nhà con, nhưng xin Chúa phán một lời thì linh
hồn con sẽ lành mạnh”. Chúng tôi vừa trao Mình Thánh Chúa và đọc : “Mình Thánh
Chúa Ki-tô”, người đàn bà liền thè lưỡi ra đón lấy thì tự nhiên chúng tôi thấy
một cái lưỡi rất dài và trước khi rước lấy Mình Thánh Chúa thì chúng tôi lại
thấy cái gì như một làn khói với hình thù rất ghê gớm từ trong người bà xuất ra
khiến chúng tôi nổi da gà. Người đàn bà đã nhìn trừng trừng vào chúng tôi với
đôi mắt thật hoang dã. Tuy cũng hơi rùng mình nhưng chúng tôi cũng cố gắng hoàn
tất việc trao Mình Thánh Chúa và lời nguyện kết thúc. Đây là một kinh nguyện
mục vụ đáng nhớ của chúng tôi và qua kinh nghiệm này chúng tôi vững tin hơn vào
Thánh Thể Chúa và hứa với lòng mình là khi làm việc gì với tư cách là linh mục thì
không nên làm chiếu lệ và miễn cưỡng vì như thế sẽ không đem lại hiệu quả gì mà
còn có hại cho người khác.
Chính trong những ngày
mục vụ vùng xâu vùng xa với những người dân nghèo về cả hai phương diện đã giúp
chúng tôi hiểu sâu hơn về những lời rao giảng mà khi xưa Chúa Giê-su đã sai các
môn đệ ra đi truyền giáo. Nếu linh mục chỉ ngồi một chỗ thì sẽ không biết nhiều
những chuyện xảy ra ở thế giới bên ngoài mà nếu có biết thì chỉ qua những lời
kể. Khi thăm những gia đình nghèo và người già yếu, bệnh tật, chúng tôi nhận
thấy không có nỗi khổ nào giống nỗi khổ nào, mỗi gia đình đều có thánh giá
riêng phải tự vác lấy và không ai có thể vác thay cho họ. Chính các em chủng
sinh cũng nhận thấy mình trưởng thành hơn trong những ngày mục vụ ngắn ngủi
này.
Hôm nay là ngày lễ Thánh Phao-lô Tông đồ trở lại, kết
thúc tuần lễ cầu cho sự hiệp nhất các Ki-tô hữu và cũng là những ngày cuối năm
Quí Tỵ trước khi bước qua Tết Giáp Ngọ 2014. Hòa cùng không khí đón Tết tại quê
nhà Việt Nam, xin cầu chúc các ân nhân, thân nhân, gia đình cùng bạn hữu xa gần
một Năm Mới Giáp Ngọ 2014 phát tài phát lộc. Và cũng nhân dịp đón ngựa chiến, tiễn rắn vàng, chúc tất cả mọi
người luôn hoan hỉ, sức khỏe bền bỉ, công danh hết
ý, xin Thiên Chúa của mùa Xuân vĩnh cửu ban nhiều ơn lành cho Năm Mới được mưa
thuận gió hòa và mọi người luôn sống hiệp nhất với nhau. Feliz Año
Nuevo 2014.
Paraguay, 25 tháng 01 năm 2014 – Lễ
Thánh Phao-lô Tông Đồ Trở Lại
Lm. Antôn Trần Xuân Sang, SVD