Mỗi đêm mỗi thắp
đèn trời,
Cầu cho cha mẹ
sống đời với con.
Còn cha còn mẹ thì hơn,
Còn cha còn mẹ thì hơn,
Không cha không
mẹ như đàn đứt dây,
Đàn đứt dây, còn
xoay còn nối,
Cha mẹ mất rồi,
con chịu mồ côi.
Mồ côi, khổ lắm ai ơi,
Mồ côi, khổ lắm ai ơi,
Đói cơm không ai
giúp lỡ lời không ai phân.
…
Khi
ngồi vào vi tính để viết bài này thì chúng tôi biết được con số thống kê chưa
chính thức của cơn bão Hải Yến hay Haiyan (còn gọi là Yolanda của người Phi
Luật Tân) đã tàn phá 2/3 quốc gia này với con số thiệt mạng hơn 10.000 người. Trận
cuồng phong tồi tệ nhất trong lịch sử của nước Philippines đã gây thiệt hại
nặng nề cho quốc gia có đông người Công giáo nhất châu Á này. Vị linh mục cùng
Dòng người Phi Luật Tân đang ở chung cộng đoàn với chúng tôi đã đau buồn thốt
lên rằng đây thật là một ngày đáng buồn cho nước Philippines. Không buồn sao
được khi những người đồng hương của ngài đã ra đi mà không được báo trước trong
thảm họa thiên nhiên xảy ra chưa từng có trong lịch sử quốc gia này.
Tháng
11, tháng cầu cho các linh hồn đã qua đời. Mấy ngày qua có một người bạn không
Công giáo email thăm hỏi chúng tôi và có nhắc đến ngày giỗ một năm của thân mẫu
chúng tôi. Ấy thế mà đã một năm trôi qua ngày mà người mẹ thân yêu nhất của
chúng tôi đã ra đi không ngày gặp lại, cái ngày đau buồn nhất của một người con
xa nhà khi hay tin mẹ mình mất. Cuộc chia tay nào rồi cũng có ngày gặp lại
nhưng cuộc ra đi của người Mẹ thân yêu của chúng tôi trong năm vừa qua đã để
lại trong tôi một nỗi trống vắng mà mấy ngày qua khi nghe lại câu ca dao về sự
ra đi của cha mẹ khiến chúng tôi mủi lòng thổn thức. Người bạn không Công giáo
có hỏi chúng tôi là người Công giáo có ngày cúng kỵ như người Phật giáo không.
Chúng tôi trả lời là người Công giáo không có thói quen làm giỗ cúng kỵ nhưng
hầu như có dịp là họ nhớ đến ông bà tổ tiên và nhất là người Công giáo còn
giành riêng tháng 11 để nhớ đến tất cả những người thân yêu đã nằm xuống.
Chết,
một thực tại không ai chối cãi được. Chúng ta có thể chống lại sức tàn phá của
nước, lửa, khí giới nhưng không ai trong chúng ta có thể chống nổi sự chết. Dẫu
biết trước như thế nhưng khi một người thân nằm xuống thì tâm lý tự nhiên của
con người là khóc và xót thương khi nhớ lại thuở hàn vi,
những ngày tháng vui buồn của người thân vừa ra đi rồi tự nhiên trong lòng thổn
thức. Trường hợp ấy đã từng xảy ra với chúng tôi khi vừa hay tin người mẹ thân
yêu ra đi. Chúng tôi nhớ lại trong chuyến trở về năm ngoái từ Paraguay đến Việt
Nam để thọ tang mẹ mà không tài nào chợp mắt được suốt cuộc hành trình dài hơn
2 ngày. Như một cuốn phim quay chậm, chúng tôi đã nhớ lại những ngày còn ấu thơ
bên mẹ, rồi những ngày chúng tôi nằm bệnh viện thập tử nhất sinh luôn có mẹ túc
trực bên đứa con mình. Và nhất là ngày ra đi truyền giáo khiến lòng mẹ đau như
cắt nhưng đành để con mình ra đi. Khi nghĩ đến đó tự nhiên nước mắt cứ trào ra lúc
nào không hay. Ai là người trong cuộc mới thấu được tình thương của mẹ giành
cho con và của con đối với mẹ. Một năm kể từ ngày mẹ mất và cũng ngần ấy thời
gian không ngày nào quên mẹ trong thánh lễ và các giờ cầu nguyện. Ước mong
những ai còn có mẹ luôn biết trân quí những tình cảm thiêng liêng này dù cha mẹ
mình lúc này già nua tuổi tác, tính nết đổi thay nhưng vẫn luôn là chỗ dựa tinh
thần vững chắc nhất trên từng bước đi trong cuộc hành trình tại thế chúng ta.
Trong
khi những quốc gia châu Á chuẩn bị bước vào mùa Đông và một vài quốc gia như
Philippines, Việt Nam, Trung Quốc… đang phải gánh chịu những đợt thiên tai bão
táp khủng khiếp nhất từ trước đến nay, thì ở Nam Bán Cầu- các nước thuộc châu
Mỹ La-tinh đang chuẩn bị bước vào mùa hè nóng bức với nhiệt độ ban ngày có khi
lên đến 42 độ C. Cái nắng, nóng ở đây rất khác với cái nắng, nóng ở Việt Nam vì
nắng hanh, nắng róc người giống một phần nào cái nắng, nóng ở vùng Phan Rang,
Ninh Thuận. Nhớ ngày nào mới đến Paraguay như một chàng thư sinh, nhưng trải
qua nhiều mùa nắng, nóng nên da dẻ bây giờ cũng sạm màu giống người Nam Mỹ và
người ta cứ ngỡ chúng tôi là người Nam Mỹ. Vậy cũng tốt vì vừa hội nhập được
văn hóa, vừa hội nhập được màu da để người ta khỏi ăn hiếp mình. Chỉ riêng có
đôi mắt thì không tài nào giấu được vì người Nam Mỹ có đôi mắt rất to, còn
người Á Đông mình thì mắt nhỏ xíu và họ hay nói đùa là do người Á Đống hay ăn
cơm nhiều nên mắt nhỏ!!!
Người
dân Paraguay trước đây không có thói quen tưởng nhớ ông bà tổ tiên hay những
người đã qua đời. Với họ, nếu một người thân qua đời thì sau 24 giờ sẽ chôn cất
với một nghi thức rất đơn giản và họ chỉ xin linh mục cầu nguyện cho người quá
cố trong tuần cửu nhật nếu gia đình là người Công giáo, rồi thôi. Ngay cả một
cái hình của người quá cố cũng không có trên quan tài nên nhiều lúc người ta
mời chúng tôi đến làm phép xác trước khi đem đi chôn mà mình cũng không biết
người chết là đàn ông hay đàn bà và bao nhiêu tuổi nữa. Bởi thế, đám tang của
người Paraguay không có gì là quan trọng nên ngay cả các linh mục hay giám mục
khi qua đời cũng chỉ có một thánh lễ nếu ai biết được thì tham dự, còn không
thì chỉ dự lễ “hàm thụ” từ xa mà thôi. Điều này cũng có cái hay là đỡ tốn kém
và không câu nệ nhưng có cái không hay là người ta đã quá coi nhẹ nhân phẩm con
người.
Kể
từ ngày chúng tôi đến đây, chúng tôi đã cố gắng gợi lại cho những người dân nơi
mình làm việc biết được con người là một tặng phẩm Chúa ban, và vì thế chúng ta
phải biết trân trọng quà tặng đó lúc còn sống cũng như khi đã qua đời. Ngày
mồng 2 trong tháng 11 chúng tôi đã mời giáo dân trong vùng mình coi sóc tham dự
thánh lễ tại các nghĩa trang để cầu cho những người thân đã qua đời. Vì là một
quốc gia dân chủ, tự do nên linh mục có thể làm bất cứ điều gì theo bổn phận mà
luật không cấm. Lúc đầu nhiều người tham dự vì hiếu kỳ. Các phóng viên cũng ra
nghĩa trang để phỏng vấn về ý nghĩa của những thánh lễ này và đưa lên truyền hình để
người dân được biết về một linh mục truyền giáo Á châu đang làm. Dần dần người
ta thấy thích thú và bắt đầu năng viếng nghĩa trang để đọc kinh, cầu nguyện và
mời các linh mục khác dâng lễ cầu hồn trong tháng 11. Những điều mình tưởng
chừng lâu nay ai cũng biết nhưng không làm, nay họ lại thực hiện và mình cảm
thấy vui. Đây là một trong những niềm vui khuyến khích các nhà truyền giáo
trong đời sống mục vụ của họ vì truyền giáo ngày nay không cần phải làm những
điều gì to tát nhưng chỉ cần giúp mọi người được hạnh phúc và bình an trong cuộc
sống thường nhật.
Mấy
ngày vừa qua chúng tôi cũng tiếp đón 2 tu sĩ trẻ cùng Dòng từ Việt Nam đến
Paraguay để thực tập mục vụ theo chương trình đào tạo của Dòng. Hai anh em này
vừa hoàn tất chương trình Triết học tại Học Viện Đa Minh, và sau mấy tháng chời
đợi Visa cuối cùng cũng đến Paraguay vào rạng sáng thứ Bảy ngày mồng 2 tháng 11
vừa qua. Tình Dòng Ngôi Lời Việt Nam năm nay đã mạnh dạn gởi 10 tu sĩ trẻ đến
các quốc gia như Togo, Argentina, Chile, Mozambique và Paraguay để thực tập mục
vụ và làm quen với môi trường truyền giáo quốc tế mà sau này các anh em sẽ phải
dấn thân. Rất may là các em đã can đảm ra đi dù biết rằng nhiều khó khăn, thách
đố đang chờ đón mình. Cha Bề Trên Giám tỉnh hiện thời giao phó các em tu sĩ trẻ
này để chúng tôi hướng dẫn và đồng hành trong thời gian học ngôn ngữ và làm
quen với môi trường văn hóa mới. Nhìn các anh em trẻ dù đã 30 tuổi nhưng sống ở
một môi trường văn hóa mới trông như một đứa trẻ giống mình ngày xưa vừa đặt
chân đến xứ này mà thấy thương cho các em. Chúng tôi sẽ cố gắng làm hết sức
mình để các em cảm thấy như ở nhà dù đang sống xa quê hương. Bên này cũng có 4
anh em tu sĩ trẻ Việt Nam thuộc Dòng Don Bosco đã sống ở đây được vài năm và
chúng tôi đang cố gắng tạo điều kiện để lâu lâu người đồng hương được gặp nhau.
Dịp
này cũng có một anh em linh mục cùng Dòng người Paraguay đang mục vụ tại Đài
Loan về thăm quê hương sau 7 năm truyền giáo ở đó. Anh em này chia sẻ với chúng
tôi về những việc đã và đang làm tại Đài Loan trong dịp Tỉnh Dòng chúng tôi có
Tu Nghị Tỉnh đề đưa ra chương trình và kế hoạch hành động trong 6 năm tới. Anh
em này đã chia sẻ rằng Đài Loan dù là một quốc gia nhưng rất ít được cộng đồng
quốc tế công nhận như là một quốc gia độc lập vì sự cam thiệp của đàn anh Trung
quốc. Tuy nhiên, quốc gia này là một quốc gia có nhiều tự do tôn giáo nhưng lại
rất ít người Công giáo. Chính vì điều đó an hem này rất thích sống ở Đài Loan
dù người Paraguay rất hiếm khi rời xa quê hương trong một thời gian dài do nền
văn hóa kết dính với gia đình từ ngàn xưa. Vị linh mục này nói rằng giáo xứ anh ta ở Đài
Loan hàng năm chỉ có 2 hay 3 người lớn nhận bí tích rửa tội. Bí tích hôn nhân
lại càng hiếm hoi. Chỉ có lễ an táng là khá nhiều và đây cũng là dịp để các nhà
truyền giáo làm chứng và nói về Chúa cho những người tham dự thánh lễ. Bởi thế,
khi một giáo dân báo tin là vừa có một người qua đời thì cha xứ phải sắp xếp
mọi việc để cử hành lễ an táng cho người đã khuất vì người Đài Loan rất coi
trọng việc ma chay, cúng kỵ. Nói đến đây thì người vị linh mục Paraguay giải
thích thêm rằng người Á Đông có thói quen xem ngày giờ chôn cất mà người Việt
Nam mình cho là mê tín dị đoan. Nhiều khi nhà truyền giáo cần phải hiểu một
phong tục, tập quán của một nền văn hóa khác trước khi kết án nó. Chính người
anh em này đã giúp các anh em đồng hương Paraguay tại quê nhà hiểu thêm một
phần về văn hóa của người Á Đông bằng tiếng Guarani của họ hơn là những người Á
Đông nói về người Á Đông cho những người thuộc nền văn hóa khác.
Hôm
nay là ngày giỗ 1 năm của người Mẹ thân yêu của chúng tôi. Má ơi! 1 năm đã trôi
qua kể từ ngày Má rời bỏ chúng con ra đi đến một nơi mà chúng con biết một ngày
nào đó tất cả chúng ta đều được gặp nhau ở đó. Dẫu biết là như thế nhưng lòng
con vẫn thấy buồn ruời ruợi khi thiếu vắng Má trên cõi đời này. Xin Má luôn phù
hộ cho con trên bước đường truyền giáo xa quê này để con hoàn thành tốt sứ mạng
của con. Con sẽ luôn nhớ Má trong những giờ kinh nguyện và thánh lễ hàng ngày.
Gia đình mình có những điều không hay đang xảy ra và con mong Má hộ phù để mọi
việc được suôn sẻ và các thành viên trong gia đình được hòa thuận, sum vầy. Hôm
nay con đã dâng lễ cầu nguyện cho Má cũng như các nạn nhân của siêu bão Yolanda
ở Philippines vừa qua đời. Xin vì lòng nhân từ của Chúa cho linh hồn của Má,
của những ân nhân, thân nhân của con và những người vừa mới qua đời trong cơn
cuồng phong vừa qua sớm được hưởng phúc thiên đàng vĩnh cửu, nơi mà Chúa Giêsu
đã nói trong bài Tin Mừng Chúa Nhật XXXII thường niên vừa qua là trở nên con
cái đích thực của Chúa và được sống muôn đời. Amen.
Paraguay, 11 tháng 11 năm
2013 Một năm nhân ngày Giỗ Mẹ
Lm. Antôn Trần Xuân Sang,
SVD