Kể từ năm 2011 trở đi thì tháng 7
được Liên Hiệp Quốc công nhận là tháng của Tình Bạn và ngày chính thức để mừng
là ngày 30 tháng 7 hàng năm. Cách đây vài tuần, chính Đức Giáo Hoàng đương kiêm
Phanxico cũng đã gởi thư cho tiến sĩ Bracho, người đã khởi xướng và kiên trì
vận động cho tháng tình bạn này sự công nhận sự kiện này.
Có được những người bạn tốt là một ân
huệ của Chúa ban nhưng liệu rằng chúng ta có nhận ra một người bạn của chúng ta
đang từng giây phút luôn ở bên cạnh chúng ta, luôn đồng hành, nâng đỡ, ủi an và
lắng nghe chúng ta không? Người bạn này không hề đòi hỏi chúng ta điều gì nhưng
luôn chấp nhận chúng ta dù chúng ta là ai và là gì đi nữa. Người bạn đó chính
là Giê-su!!!
Paraguay tuy là một dân tộc nhỏ bé, dân số chỉ khoảng
7 triệu người, thua xa thành phố Sài Gòn, Việt Nam của chúng ta nhưng rất may
là họ rất hiếu khách và thân thiện. Có lẽ chính vì lí do này đã níu chân chúng
tôi ở lại đến bây giờ. Người dân Paraguay mộc mạc, chất phát và rất
dễ làm bạn nếu chúng ta biết cách đối nhân xử thế với họ. Điều này không có
nghĩa là không có những người xấu vì kẻ xấu bụng đâu đâu cũng có và điều xấu
cũng đã len lỏi ngay trong những nơi mà ta cứ tưởng là không bao giờ vào được.
Trong những ngày đầu của tháng 7, chúng
tôi- những tu sĩ của tất cả các Hội Dòng lớn, nhỏ từ khắp mọi miền của đất nước
đang làm việc truyền giáo tại Paraguay có dịp hội ngộ với nhau để chia sẻ cho
nhau những kinh nghiệm truyền giáo và cũng để học hỏi những văn kiện mới của
Giáo Hội. Đây là cuộc hội ngộ giành cho tất cả các tu sĩ, những ai có thể tham
dự được không phân biệt lớn nhỏ hay bề trên, bề dưới gì cả nên được gọi là Đại
Hội Liên Tu Sĩ Toàn Quốc lần thứ 54 với đề tài : “Comunica la alegría de crecer”
tạm dịch là “ Loan báo niềm vui đức tin”.
Tham dự những ngày hội ngộ năm nay có hơn 700 nam nữ
tu sĩ người Paraguay
cũng như những nhà truyền giáo đến từ nhiều quốc gia trên thế giới. Có lẽ đây
là một trong những tổ chức được gọi là CONFERPAR (Conferencia Religiosa del
Paraguay) có tầm ảnh hưởng rất lớn đến đất nước này vì hội tụ những nhân vật có
tầm cỡ trong giáo hội địa phương và khu vực nên tiếng nói của họ rất được lắng
nghe và tôn trọng. Nhìn những gương mặt mới của những tu sĩ bản xứ hay của
những nhà truyền giáo nước ngoài lần đầu tiên tham dự thật rạng rỡ hân hoan
khiến chúng tôi nhớ lại những khoảng khắc ban đầu của mình. Có một cựu giám
tỉnh Dòng tên người Tây Ban Nha đã sống ở Paraguay hơn 60 năm qua và không hề
bỏ sót một cuộc hội ngộ nào từ khi bắt đầu đến nay là 54 năm dù ngài đã ngoài
80 tuổi. Bởi vì mỗi cuộc hội ngộ là một chúng ta có thể học hỏi được một điều
gì mới và cũng có thể chia sẻ những kinh nghiệm của chúng ta cho những người
khác.
Chủ đề của cuộc hội ngộ năm nay chúng
tôi khai thác triệt để các khía cạnh về đức tin. Ngày khai mạc đại hội có sự
hiện diện của các giám mục liên hệ cũng như sự hiện diện của vị Sứ Thần Tòa
Thánh để ngài thông báo những tin tức quan trọng từ Tòa Thánh. Tin tức đầu tiên
mà chúng tôi được biết là Đức Thánh Cha Phanxico vừa bổ nhiệm 3 tu sĩ truyền
giáo thuộc 3 Hội Dòng khác nhau làm giám mục của các giáo phận trống tòa hay
giáo phận có giám mục nghỉ hưu. Đây là một niềm vui trong những ngày đại hội vì
3 tu sĩ truyền giáo được bổ nhiệm giám mục còn khá trẻ và rất hăng say trong
công tác mục vụ. Sứ vụ giám mục mà các ngài sắp nhận lãnh không phải là để vinh
thân phì gia nhưng là để phục vụ tốt hơn cánh đồng truyền giáo mênh mông đang
thiếu vắng các vị mục tử mà chính các ngài là những người hiểu hơn ai hết khi
đang phục vụ như là những nhà truyền giáo.
Trong những ngày hội ngộ này cũng xảy ra một chuyện
không vui lắm là ngày thứ hai của đại hội, chúng tôi có mời một giám mục chủ tế
và giảng lễ. Tất cả chương trình đều đã được lên trước nhiều tháng qua và thánh
lễ chỉ gói gọn trong 1 tiếng đồng hồ. Tuy nhiên, vị giám mục nhiệt thành này đã
giảng lễ và bài giảng của ngài kéo dài lê thê hơn 1 tiếng đồ hồ. Cả hội trường
đều gục lên, gục xuống ngủ gà, ngủ gật vì giọng nói của ngài rất trầm và cứ lập
đi, lập lại nhiều lần cùng một vấn đề. Chúng tôi, những linh mục đồng tế cũng
ngao ngán nhưng không ai ngắt lời vị giám mục này. Mấy Nữ tu lớn tuổi và các vị
bề trên nữ thì xầm xì và càm ràm với những lời mà chúng tôi nghe được như thiếu
tôn trọng, dài dòng hay nói không trúng trậc gì… Tự nhiên thánh lễ trở thành
chuyện khôi hài và lo ra do bài giảng quá dài của vị giám mục nhiệt thành ấy.
Chính vì thế, ngay sau thánh lễ, đại hội đã quyết định thay đổi chương trình và
vị dẫn chương trình là 1 linh mục giám tỉnh Dòng Don Bosco đã khôi hài nhắc lại
chuyện giảng dài của vị giảng lễ. Không giống như bên Việt Nam mình vì người
Công giáo Việt Nam rất tôn trọng và quí mến những người đi tu nên khốn cho ai
nếu nói động tới những linh mục và nhất là giám mục thì sẽ bị các cụ ông, cụ bà
cho một bài học ngay vì lời cha nói là Chúa nói!!! Bên Nam Mỹ này họ cũng tôn
trọng những người đi tu nhưng rất vừa phải. Tuy nhiên, nếu linh mục nào mà
giảng dài hay nói bậy thì họ sẽ tố ngay. Bởi thế, khi chúng tôi họp nhóm nhỏ ngay
sau thánh lễ, chúng tôi có đùa với nhau vì nhóm chúng tôi có mấy linh mục Dòng
Tên, Dòng Chúa Cứu Thế, Dòng Ngôi Lời, Dòng Phanxico và một số Dòng Nữ đến từ nhiều quốc gia khác nhau, chúng tôi có
đùa với nhau rằng tiêu chuẩn để làm giám mục bây giờ rất dễ là : 1. Phải là tu
sĩ Dòng Tên vì Dòng Tên rất giỏi; 2. Phải là người Argentina vì Đức Giáo Hoàng
đương kim là người Argentina, và 3. Phải là người giảng dài!!! Nếu không phải
là tu sĩ Dòng Tên và cũng không phải là người Argentina thì cố gắng mà tập giảng
cho dài để mau làm giám mục!!! mọi người đều cười thật vui để phá tan đi bầu
không khí uể oải sau thánh lễ kéo dài hơn 2 tiếng đồng hồ. Đây cũng là bài học
đắc giá cho các giám mục tu sĩ tân cử để các ngài biết tôn trọng hội nghị và
tôn trọng người dân bởi vì không phải mọi lời nói và hành động của người đi tu đều
là của Chúa.
Quả thực cuộc hội ngộ hay nói đúng hơn là đại hội liên
tu sĩ lần này đã giúp cho chúng tôi- những tu sĩ biết nhận ra những dấu chỉ của
thời đại và đào sâu hơn những khía cạnh về đức tin để sống. Người theo Chúa
không thể nói suông và rao truyền những điều mơ hồ, thiếu thuyết phục nhưng
phải biết vận dụng những gì mình có được từ kinh nghiệm đức tin với Chúa rồi từ
đó chia sẻ cho người khác bằng những hành động thực sự vì như thánh Gia-cô-bê
tông đồ đã viết : “Đức tin không có việc làm là đức tin chết” (Gc 2,26). Cuộc
hội ngộ lần này cũng gắn kết những người theo Chúa không phân biệt chủng tộc,
màu da hay Hội Dòng để từ đó chúng tôi có thể làm việc chung với nhau trong
cánh đồng truyền giáo mênh mông mà trước đây còn phân biệt giữa Triều và Dòng,
giữa các bề trên với các bề trên, giữa các nhà đạo tạo và những người được đạo
tạo với nhau vì chúng ta đang sống trong một thế giới đại đồng mà nơi đó mọi
người sẽ chung sống hòa bình với nhau, theo như lời Ngôn sứ Isaia đã viết : “Họ sẽ đúc gươm đao thành cuốc thành cày,
rèn giáo mác nên liềm nên hái. Dân này nước nọ sẽ không còn vung kiếm đánh
nhau, và thiên hạ thôi học nghề chinh chiến”. (Xc Is 2,4tt).
Còn mấy ngày nữa là Đại Hội Giới Trẻ Thế
Giới sẽ diễn ra tại Rio de Janeiro, Brazil- nước láng giềng của Paraguay với sự
hiện diện lần đầu tiên của vị Giáo Hoàng người Nam Mỹ, nhưng những cuộc biểu
tình vẫn chưa chấm dứt khiến nhiều người lo ngại. Ước mong cuộc hội ngộ hay đại
hội giới trẻ thế giới lần này sẽ thổi một luồng gió mới vào giới trẻ ở châu lục
có người Công giáo đông nhất này biết sẵn sàng dấn thân và trở nên những nhà
truyền giáo trên chính vùng đất của họ. Feliz Jornada Mundial de Juventud 2013.
Paraguay, 17/7/2013
Lm. Antôn Trần Xuân Sang, SVD