Hôm nay ở các nước Bắc Mỹ, người ta mừng lễThanksgiving- lễ Tạ Ơn. Lễ Tạ Ơn thường rơi vào thứ Năm tuần thứ 4 của tháng 11 mà người Công giáo chúng ta dành riêng để tưởng nhớ và cầu nguyện cho những người đã khuất. Bởi vì biết ơn là dấu chỉ làm người. Không những thế, biết ơn còn là cách đáp trả tình yêu của Thiên Chúa ban cho mọi người chúng ta. Ngoài Thiên Chúa là Đấng tác tạo mọi loài để chúng ta biết ơn, chúng ta còn mang ơn của nhiều người người khác, trong đó có các bậc sinh thành của chúng ta, những người đã giúp đỡ chúng ta bằng cách này hay cách khác để chúng ta có thể sống tốt thân phận làm người.
Trong cuộc đời tại thế này, cái ngày buồn tủi nhất là ngày ta mất mẹ. Trong số những kỳ công Thiên Chúa tạo dựng trên thế gian này thì "Mẹ" là tác phẩm tuyệt vời nhất. Mẹ sinh ra ta, nuôi ta khôn lớn. Ta mạnh khỏe, mẹ vui mừng. Ta đau ốm bệnh tật, mẹ tất tả ngược xuôi tìm thầy, tìm thuốc. Ta lớn khôn, mẹ hạnh phúc. Ta công thành danh toại, mẹ vui mừng mãn nguyện. Mỗi khi ta đi xa, mẹ đêm ngày trong ngóng. Mỗi khi ta trở về, mẹ lo lắng mừng miếng cơm, giấc ngủ. Dù khôn lớn, dù đi tới phương trời xa xăm nào thì ta vẫn nhớ tới mẹ. Tình thương mẹ theo ta suốt cuộc đời. Khi vui ta nhớ mẹ cho niềm vui ta trọn vẹn, lúc buồn ta nhớ mẹ để mẹ thêm sức cho ta. Mong ước của ta là nhìn thấy mẹ trăm tuổi. Ấy vậy mà Mẹ đã bỏ ta ra đi….“Cậu 9 ơi, Má mất rồi!!!!!” Chúng tôi vừa nghe điện thoại của người chị từ quê nhà báo tin sự ra đi đột ngột của Má khiến tôi sững sờ như rớt từ tầng lầu xuống vì quá bất ngờ. Khi định thần lại, chúng tôi vội liên lạc với những người có trách nhiệm để sắp xếp hành trình về quê hương thọ tang người mẹ yêu dấu.Cuộc hành trình về quê hương lần này không được định trước nên khá khó khăn vì rơi vào ngày cuối tuần. Tại Paraguay chúng tôi đã xoay sở mọi cách nhưng không tài nào tìm được vé. Cũng may là người anh kết nghĩa đang làm công ty lữ hành bên Na-uy dù là ngày Chúa Nhật nhưng đã vào văn phòng để đăng ký vé cho chúng tôi để kịp trở về sớm với gia đình.Trên chuyến bay từ Paraguay về đến phi trường Tân Sơn Nhất-Sàigòn, chúng tôi phải quá cảnh qua Brazil, Thổ Nhỉ Kỳ rồi Thái Lan, tổng số giờ bay là 30 tiếng cộng thêm 20 tiếng phải chờ đợi nữa khiến chúng tôi mệt lã người. Những lúc ngồi trên máy bay và lúc chờ đợi tại các phi trường thì trong tâm trí chúng tôi lại quay về quá khứ với những thước phim quay chậm về những kỷ niệm mà từ ngày chúng tôi bắt đầu có trí khôn về hình ảnh của Mẹ. Không biết bao lần chúng tôi đã thổn thức và khóc một mình dù chúng tôi là một người khá bình tĩnh và cứng rắn trước những chuyện xảy đến.Khi đặt chân đến Phi trường Tân Sơn Nhất, Sài Gòn thì trời bắt đầu nhá nhem. Chúng tôi vội đón một chiếc Taxi để chở đến một Cộng Đoàn của Nhà Dòng trước sự ngỡ ngàng của Quý Cha và Quý Thầy ở đó vì chúng tôi không báo trước là ngày nào đến. Chúng tôi phải đợi một đên nữa ở Sài Gòn trước khi đón máy bay và sau đó đi xe đò để về đến Kotum vào buổi chiều ngày hôm sau .Vừa bước vào nhà để chào người Mẹ thân yêu được quàng trong quan tài mấy ngày để chờ đứa con xa nhà, chúng tôi đã vuốt mắt Mẹ vì lúc đó mắt Mẹ đang còn mở như luyến tiếc một điều gì! Khi tay tôi vừa vuốt thì mắt Mẹ liền nhắm lại và những giọt nước mắt của Mẹ lại trào ra khiến chúng tôi không tài nào cầm được nước mắt. Qua đó chúng ta cũng biết rằng chết chưa phải là hết nhưng như thánh Phao-lô đã từng nói, chết là một giai đoạn để bước vào sự sống mới.
Con kính dâng Má lời tạ ơn nhân ngày lễ Thanksgiving vì Má đã sinh ra con làm người và làm con Chúa. Cũng xin tri ân tất cả những ai đã phúng viếng, cầu nguyện và nâng đỡ gia đình chúng con trong những ngày đau buồn vừa qua. Xin Chúa ban ơn cho tất cả. Happy Thanksgiving!
Lm. Antôn Trần Xuân Sang, SVD.
Việt Nam, Thanksgiving 22/11/ 2012