“Con ghét ngài, Phanxicô” – Bức thư
xé lòng gửi Đức Thánh Cha Phanxicô của Juan “Chili” Obando, Giám đốc Caritas
Giáo phận Río Gallegos, Argentina
Sự ra đi của Đức Phanxicô vào ngày
21/4/2025 vừa qua đã để lại biết bao thương nhớ và luyến tiếc cho nhiều người. Juan
“Chili” Obando, Giám đốc Caritas Giáo phận Río Gallegos-Argentina, đã viết một
bức thư đầy xúc động như một cách “giải bày” tâm tư sau sự ra đi của Đức Thánh
Cha Phanxicô. Trong thư, ông đan xen giữa nỗi đau và lòng biết ơn đối với vị
Giáo hoàng đã đổi mới bộ mặt Giáo hội bằng đời sống đơn sơ và sự dấn thân cho
những người nghèo nhất. Bức thư nhanh chóng lan tỏa và lay động con tim của nhiều
tín hữu khắp đất nước.
Sự ra đi của Đức Thánh Cha Phanxicô, Jorge Mario Bergoglio, ở tuổi 88, đã gây nên nỗi buồn sâu sắc cho toàn thế giới. Từ Río Gallegos, Juan “Chili” Obando đã cất lên tiếng lòng qua một bức thư mang tựa đề mạnh mẽ: “Con ghét ngài, Francisco.”
Hơn cả một lời trách móc, bức thư ấy
chính là lời tuyên xưng tình yêu sâu sắc dành cho vị Giáo hoàng đã làm bừng
sáng niềm hy vọng trong lòng Giáo hội.
“Con yêu ngài đến nỗi chỉ có thể viết
ra như thế: bằng cơn giận hờn của tình yêu, bằng những lời đầy đau đớn, vì
chính ngài đã khiến chúng con đau,” Obando chia sẻ khi giới thiệu bức thư đã
nhanh chóng lan truyền trong cộng đồng Giáo hội.
Trong thư, Obando nhắc lại những
nét đơn sơ và mang tính cách mạng của Đức Thánh Cha Phanxicô. Ông trìu mến ca
ngợi lòng khiêm nhường, sự gần gũi với người nghèo, và sự chọn lựa ưu tiên cho
những vùng ngoại vi của ngài.
“Con ghét ngài, Phanxicô, vì ngài
không chỉ là một Giáo hoàng, ngài còn là một cơn khuấy động,” ông viết, rồi kể
lại cách Đức Bergoglio phá vỡ những khuôn mẫu cố hữu: chọn sống trong căn phòng
đơn sơ tại Nhà Santa Marta thay vì dinh thự Giáo hoàng, dùng bữa cùng nhân viên
thay vì với các hồng y, và chọn tước hiệu “Phanxicô” – gợi nhớ đến Thánh
Phanxicô khó nghèo.
Obando cũng nhấn mạnh những cử chỉ
đã định hình triều đại Đức Phanxicô: sự gần gũi với người di cư tại Lampedusa,
những giọt nước mắt cho các nạn nhân thiệt mạng trên Địa Trung Hải, cái ôm dành
cho cộng đồng LGBT, và sự bảo vệ không ngừng dành cho tù nhân cũng như những
người bị xã hội gạt ra bên lề.
"Con ghét ngài vì ngài đã ôm lấy
những người đồng tính, cộng đồng LGBT, những người từng bị loại trừ,"
Obando viết, nhấn mạnh sự cởi mở mục vụ đặc trưng nơi vị Giáo hoàng Argentina.
Trong bức thư đầy xé lòng, Obando
đan xen giữa sự châm biếm và nỗi đau sâu sắc để diễn tả nỗi trống vắng: "Con
ghét ngài vì giờ đây ngài đã trở thành hạt giống. Và hạt giống, như chúng ta biết,
phải được chôn vùi, chịu đau đớn, biến mất... rồi mới bừng nở thành sự sống."
Ông cũng bày tỏ nỗi buồn của nhiều
người Argentina vì chưa từng được đón tiếp Đức Thánh Cha trên quê hương: "Con
ghét ngài vì ngài đã không đến Argentina. Ngài để chúng con chờ đợi trong hy vọng.
Ngài buộc chúng con phải yêu ngài từ xa."
Xuyên suốt bức thư, Obando nhấn mạnh
rằng di sản của Đức Phanxicô sẽ không bao giờ phai mờ: "Ngài đã khiến con
tin rằng Giáo hội có thể trở nên giống Chúa Giêsu hơn," ông bộc bạch.
"Con ghét ngài, vì cái chết của
ngài không phải là sự vắng mặt, mà là một lời thách thức," ông kết luận,
thừa nhận rằng tấm gương sống của Đức Thánh Cha chính là một lời mời gọi cho tất
cả những ai đã từng cảm nhận đức tin như một lời cam kết phục vụ những người bé
nhỏ nhất.
Dưới
đây là toàn bộ bức tâm thư của Chili Obando.
CON GHÉT NGÀI, PHANXICÔ
Con
ghét ngài, Phanxicô, vì ngài không làm Giáo hoàng theo khuôn mẫu, mà trở thành
một cơn chấn động.
Khi người ta mong đợi một vị quân vương, ngài lại xuất hiện với hương vị phố
phường và Tin Mừng.
Con ghét
ngài vì ngài từ bỏ ngai tòa Phêrô để cùng chúng con chen chúc trên chuyến xe
buýt.
Con ghét ngài vì ngài không muốn sống trong cung điện,
vì ngài chọn một căn phòng nhỏ bé ở Nhà Santa Marta,
như thể sự khiêm nhường là vương miện duy nhất mà ngài quan tâm.
Con ghét
ngài vì ngài ăn uống cùng nhân viên chứ không phải với các vị quân vương của
Giáo hội,
vì ngài mở toang cánh cửa Vatican và để cho bùn đất nhân loại ùa vào.
Con ghét
ngài vì ngài chọn tông hiệu Phanxicô, theo gương kẻ điên thành Assisi,
vì những kẻ điên, Phanxicô ạ, họ khuấy đảo linh hồn chúng ta.
Họ cho chúng ta thấy rằng tình yêu không phải là sự an nhàn, không phải là ngoại
giao, cũng chẳng ấm êm.
Con ghét
ngài vì ngài không nói như một Giáo hoàng,
mà như một người ông hiền từ, vuốt ve bằng lời nói và lay động bằng gương sáng.
Con ghét
ngài vì ngài từng là Jorge,
là linh mục của ga tàu điện ngầm, của ly trà mate chia sẻ, của đôi chân
rửa trong các khu ổ chuột.
Con ghét
ngài vì ngài chẳng màng lấy lòng quyền lực,
mà chỉ sợ những người nghèo bị bỏ quên bên lề thế giới.
Con ghét
ngài vì ngài không ngần ngại tống giam những kẻ lạm dụng,
trục xuất những vị hồng y tham nhũng, không sợ hãi, không toan tính.
Con ghét
ngài vì ngài đã dám dọn dẹp ngôi nhà từ bên trong,
dù ai cũng biết điều đó sẽ gây đau đớn.
Con ghét
ngài vì ngài nói những điều không ai dám nói.
Con ghét
ngài vì ngài đã không trở về Argentina,
để chúng con mãi mỏi mòn trong hy vọng,
buộc chúng con phải yêu ngài từ xa, như người ta yêu một nỗi đau.
Con ghét
ngài vì ngài là một tín đồ Peronista,
và con càng ghét hơn vì ngài chưa bao giờ xin lỗi về điều đó.
Vì chính sách của ngài là Tin Mừng, và điều ấy làm chúng con xao xuyến.
Con ghét
ngài vì ngài kêu gọi chúng con chăm sóc người già và trẻ nhỏ,
vì ngài buộc chúng con nhìn sang hai bên khi chúng con chỉ thích ngước nhìn lên
cao.
Con ghét
ngài vì ngài kéo chúng con ra khỏi sự an toàn nơi giáo xứ,
đẩy chúng con ra đường đời lấm lem bùn đất, để tìm gặp con người.
Con ghét
ngài vì ngài đề cao những cử chỉ nhỏ bé:
lời chào buổi sáng với người gác cổng, lời xin lỗi trong gia đình, cái ôm đến
trước khi phán xét.
Con ghét
ngài vì ngài mời gọi chúng con biết mơ,
mà mơ thì nguy hiểm, vì ai biết mơ thì không chấp nhận sự tầm thường.
Con ghét
ngài vì ngài biến lòng thương xót thành ngọn cờ dẫn lối,
vì ngài mở cánh cửa Năm Thánh, nhắc chúng con rằng tha thứ là quyền của Thiên
Chúa,
không phải phần thưởng cho người tốt.
Con ghét
ngài vì ngài ôm lấy những tù nhân,
rửa chân họ, và tuyên bố rằng không ai bị lạc mất mãi mãi.
Con ghét
ngài vì tại Lampedusa, ngài khóc cho những người di cư chết trên biển,
vì ngài thả những bông hoa xuống mặt nước như một lời xin lỗi cho tất cả những
gì chúng con chưa làm.
Con ghét
ngài vì ngài gọi Địa Trung Hải là nghĩa địa,
và điều đó khiến chúng con đau lòng.
Con ghét
ngài vì ngài chưa bao giờ bỏ cuộc,
vì ở tuổi 88, ngồi trên xe lăn, ngài vẫn không ngừng bước đi, lên tiếng, yêu
thương.
Con ghét
ngài vì ngài làm được nhiều chỉ với một lá phổi hơn bao người với thân thể lành
lặn.
Con ghét
ngài vì ngài phong chức hồng y từ những vùng ngoại vi:
từ khu ổ chuột, từ châu Phi, châu Á, từ những nơi xa xôi nhất.
Vì ngài nhắc chúng con rằng trung tâm không ở trung tâm, mà ở nơi bờ cõi xa
xôi.
Con ghét
ngài vì ngài đã đảo ngược tấm bản đồ của chúng con.
Con ghét
ngài vì trong Thượng Hội đồng, ngài xắn tay áo để lắng nghe nhiều hơn là lên tiếng.
Vì ngài không sợ mở ra những cuộc tranh luận,
và không sợ để Giáo hội mang gương mặt thật của Dân Chúa —
với tất cả những nghi ngờ, những tìm kiếm, những vết thương của họ.
Con ghét
ngài vì ngài đã đến những nơi không ai đến.
Vì ngài là vị Giáo hoàng đầu tiên đặt chân tới Iraq.
Vì ở Philippines, ngài đã quy tụ đám đông lớn nhất lịch sử —
không phải vì bản thân ngài, mà vì niềm hy vọng ngài mang đến.
Con ghét
ngài vì trong Quốc hội Hoa Kỳ,
ngài nhắc họ rằng người di cư cũng có khuôn mặt, có tên tuổi.
Vì tại Liên Hiệp Quốc, ngài không nói về địa chính trị, mà nói về nhân loại.
Vì khi
ngài hô vang “không chiến tranh,”
con cảm nhận rằng ngài đang nói với chính con,
với những con người bé nhỏ đã quá mỏi mệt trên thế gian này.
Con ghét
ngài, Phanxicô,
vì ngài làm con tin trở lại rằng Giáo hội có thể giống Chúa Giêsu.
Vì ngài chỉ ra rằng quyền bính, nếu không để phục vụ, thì chẳng có giá trị gì.
Vì ngài để lại cho chúng con một Giáo hội mang hương thơm Tin Mừng,
chứ không phải mùi ngai ngái của tập tục cũ kỹ.
Con ghét
ngài vì ánh mắt ngài mỉm cười,
và điều đó, chẳng ai có thể cưỡng lại được.
Vì giữa
bùn đất, giữa biết bao sợ hãi và đau thương,
ngài vẫn tìm thấy sự dịu dàng.
Và chính điều ấy... cũng cứu độ.
Con ghét
ngài, Phanxicô,
vì ngài đã mở đôi tay với những người đồng tính,
cộng đồng LGBT, những người bao năm bị loại trừ.
Vì khi người ta quay lưng,
ngài đã mở rộng vòng tay đón nhận.
Ngài không hỏi họ sống thế nào,
ngài chỉ hỏi: "Con có biết rằng con được Thiên Chúa yêu thương
không?"
Con ghét
ngài, Phanxicô,
vì ngài khiến người ta yêu ngài bằng một tình yêu mãnh liệt không thể nào quên.
Vì ngài cho chúng con thấy rằng tình yêu đích thực luôn bất an, lay động, và
đòi hỏi.
Con ghét
ngài vì cái chết của ngài không phải là một sự vắng mặt,
mà là một lời thách thức.
Con ghét
ngài vì giờ đây ngài đã trở thành hạt giống.
Và hạt giống, Phanxicô, chúng con đều biết:
phải chôn mình trong lòng đất, chịu đau đớn, biến mất…
rồi bùng nở thành sự sống.
Giờ đây,
con ghét ngài, Phanxicô,
vì con không còn có thể nhìn thế giới mà không tự hỏi:
“Nếu ngài còn ở đây, ngài sẽ làm gì?”
Và điều tệ
hại nhất, Phanxicô...
là ngài đã để lại cho con câu trả lời.
Dịch từ tiếng Tây Ban Nha: Lm. Antôn Trần Xuân Sang, SVD